Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Tình yêu và sự nghiệp

Tôi là người sống thiên về tình cảm hơn là lý trí. Thật sự như vậy, tôi luôn dành cho tình yêu nhiều hơn là sự nghiệp của mình.

Tôi muốn viết tên tôi
Trên biển đời danh vọng
Tôi muốn lấy ánh sáng mặt trời bất diệt 
Để làm nền loé sáng tuổi tên tôi
Tôi muốn người người đều nhắc đến
Nguyễn Thành Hưng con của xứ sở anh hùng
Và rồi
Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa
Cùng nhau một lớp vui đùa hôm nao
Giờ sao cánh én lạc loài
Một mình viết blog ai buồn như tôi
Thời gian đành để mây trôi
Lòng đây tan nát lệ nhòa khóe mi
Nhớ người xin viết về người
Xa nhau có biết giờ người ở đâu?
Ngày gặp lại
Gặp nhau biết nói lời gì
Đành như chẳng biết, gặp rồi lại không!

Lúc đầu tôi cũng có một chút hoài bảo của tuổi mới lớn. Nhưng vì yêu một người con gái, tôi bắt đầu sa đà. Kể từ đầu năm lớp 10, tôi đã không chú tâm lắm chuyện học nữa. Còn người con gái mà tôi yêu, mãi mãi chỉ là yêu... vì có lẽ đó là tình yêu của tuổi học trò, chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì, ..., nhưng tôi thích và yêu mến nó. Đúng là một thời để nhớ.

Sống thiên về tình cảm, nhưng tôi không hối hận vì tại sao tôi không được học tại trường Top 1 của Sài Gòn bấy giờ. Tôi không quan tâm lắm tôi đang học trường nào và làm sao để thành công.

Tình yêu sa ngã. Nhưng nó làm cho tôi lớn lên. Tôi biết không phải trực tiếp quan tâm mới gọi là tình cảm. Có những người yêu nhau, chẳng có nhắn tin, chẳng có gặp nhau thường xuyên nhưng họ luôn nhớ và dành tình cảm cho nhau.

Tôi vẫn mong ước ngày gặp lại người mình đã yêu một thời áo trắng, chắc là lãng mạng lắm. Nhưng không, gặp nhau chẳng biết nói gì, đành như chẳng biết, gặp rồi lại không.

Bao năm qua tôi đã làm gì. Sự nghiệp không đầu tư. Sống thì tình cảm hơn là lý trí. Tôi cũng có thử yêu vài người con gái, nhưng không người nào tôi quen quá 3 tháng cả.

Tôi là người cẩn thận, nên khi quen 1 ai đó, tôi hay kiểm soát họ. Nhưng không phải kiểm soát thứ trẻ con lúc nào cũng nhắn tin " em đang làm gì, em ngủ dậy chưa, ăn gì, ở đâu...". Tôi như không quan tâm em nhưng thật chất lại quan tâm em rất nhiều.

 Có lần em đi Đà Lạt chơi. Tôi không thể không cho, nhưng tôi cũng không thể đi cùng. Tôi như người mẹ hay người cha, người anh, ở nhà lo lắng cho em. Em biết nhưng có lẽ em nghĩ tôi phiền lắm nhỉ.

Tình yêu lúc đầu đầm thắm, thời gian bên tôi, em thấy ngạt, lúc hờ hững lúc vỗ về. Em dần không hiểu được tôi. " ok. Ta chia tay !"

Cuộc sống vốn nghịch lý. Tâm tư tôi dành về một cái gì đó càng lớn lại chẳng được gì. Còn sự nghiệp vốn quên lãng nó thì gia đình tôi lại dọn đường cho tôi đi. Tuy không có gì nổi bật nhưng không thật sự quá tệ, cuối cùng cũng phải nhìn về gia đình mà thôi.


Hôm nay đi chơi với một người con gái, cũng dễ thương, cũng có cảm tình. Nhưng sao trong tôi, thứ tình yêu, tôi không còn ham muốn và nó như là món hàng sa sỉ. Tôi không với tới hay không có khả năng với tới.

Người đến rồi người đi, như là một định luật. Tôi không cố giữ một ai bên tôi. Tôi sợ tôi lại sai khi kỳ vọng một cái gì đó vốn không thuộc về mình.

Chúc mọi người ngày cuối tuần vui vẻ.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét